Ten-year-old Ernest lives a flat, colorless life. Each day is the same: he comes home right after school, eats a healthy snack, and does his homework. Enter Victoria, the new girl in class. Victoria instantly falls in love with Ernest, and bulldozes her way into his life. Much to Ernest's surprise, he likes it. Bit by bit, color seeps into Ernest's humdrum existence--and he begins to realize that life can hold an endless variety of love, friendship, adventure, and change.
#2018ReadingChallenge #PopSugar 38. Your favorite prompt from the 2015, 2016, or 2017 POPSUGAR Reading Challenges: A book of letters (2017 POPSUGAR Reading Challenge)
Trời ơi có nhiều hơn 5* không ta? Tui cho 10* hoặc là 1000* có được không vậy? Dễ thương khủng khiếp tía má ơi. Ê truyện thiếu nhi Pháp đều hay thế này à? Cả Oh-boy! rồi thì 35 kí lô hi vọng với Nhóc Nicolas và cả cuốn này nữa. Ủa nước Pháp có siêu năng lực gì vại blow my mind quá nha nha nha.
Ừ thì đồng ý là cốt truyện không phải cái gì sáng tạo lắm hay ghê gớm lắm nhưng mà trời ơi bà tác giả vừa ấm áp vừa có khiếu hài hước vừa vặn kinh khủng.
Hồi học tiểu học các cậu có thích ai không? Các cậu có bị crush một cậu bạn vì cậu í quá ư là đẹp trai thông thái hoặc một cô bạn vì cô í quá xinh xắn đáng yêu và làm thế giới của cậu thay đổi một cách dữ dội không? Các cậu có thề hứa đảm bảo lớn lên sẽ lấy nhau từ cái hồi còn bé bằng hai cái lỗ mũi ấy không? Có à thế đọc để hoài niệm tuổi thơ dữ dội cái nhỉ. Không à tiếc thế thế thôi đọc truyện cho đỡ tiếc nào :))
Với cả Những lá thư chưa gửi có thể sẽ làm các cậu ấm hết cả lòng giữa mùa đông lạnh lùng này và có khi còn khóc vì cảm động được nữa cơ đấy.
Mộc mạc, nhẹ nhàng nhưng vô cùng ấm áp, cuốn sách đã mang đến những nhân vật hết sức đáng yêu, đáng mến. Đây chính là thế giới trong trẻo mà mình luôn tìm kiếm khi đọc một cuốn sách thiếu nhi, chỉ tiếc là quyển sách quá mỏng nên mình không thể sống trong thế giới này được lâu thêm chút nữa.
Mình mua và đọc cuốn này từ lâu lắm rồi, từ hồi mẹ còn dẫn mình đi nhà sách (giờ thì ngoài chuyện tự đi nhà sách và hội sách thì mình còn vác rất nhiều sách về nhà nữa, khiến lần nào mình đi mua sách về, mẹ mình cũng đều la: "Mày làm gì mà tha sách về nhiều thế hả?" =)))))). Cuốn này mình mua là bản đầu tiên Nhã Nam xuất bản, cực thích cái bìa vì nó thể hiện được những đặc điểm riêng của câu chuyện và nhân vật, ví dụ như Ernest này, Victoire này, người cha Ernest chưa bao giờ biết mặt, lá thư bí mật của ông nội Ernest, gia đình đông anh em của Victoire, những thanh chocolate Victoire luôn đòi ăn để sưu tầm giấy bạc :)))
Hồi đó đọc chỉ nhớ nhất mỗi nhân vật Victoire (vì cái tên bá đạo của em ấy, nghĩa là "chiến thắng" :D) và gia đình gồm mười mấy anh em trai của em ấy thôi, còn lại thì quên toẹt hết rồi. Nên là cuối tuần rảnh rảnh lôi sách ra đọc lại. Một câu chuyện vừa hài hước, vừa buồn bã, vừa tràn đầy cảm động vừa có một cái kết tươi vui. Tội nghiệp Ernest, cậu bé mồ côi mẹ từ khi mới lọt lòng, cha thì bỏ đi không biết còn sống hay đã chết, hằng ngày chỉ biết có cuộc sống nhàm chán, vô vị, gói gọn trong trường học, rồi căn nhà hiu quạnh với bà nội già cả, không ti vi, không điện thoại, không thú vui, với một nhịp điệu không thay đổi. Đối lập với tình cảnh của Ernest là gia đình đông đúc, rộn ràng âm thanh và tiếng cười của Victoire cùng những anh em trai của cô bé.
Sự đối lập đó sẽ chỉ là một lời nhắc nhở vô nghĩa về những gì Ernest không có trong cuộc sống của cậu, nếu nó không được tác giả biến thành động lực để thể hiện vẻ đẹp của tình người, của sự san sẻ đến từ những người anh em trai của Victoire, từ chính cô, từ những người giúp việc của gia đình Victoire dành cho Ernest và người bà của cậu. Đọc mà thấy sao ai cũng tốt thế không biết... Rồi khoảnh khắc khi Ernest đọc những bức thư không gửi của cha cậu, người cha vẫn còn sống của cậu, mình đã khóc. Khóc cho một cậu bé suốt 10 năm trời luôn luẩn quẩn trong đầu câu hỏi về danh tính người cha, để rồi cuối cùng cũng đã nhận được tia hy vọng về ngày đoàn tụ.
Sau khi đã đọc rất nhiều cuốn sách, mình nhận ra con người luôn là một sinh vật vô cùng phức tạp, chứa đầy những mặt đối lập khác nhau bên trong cùng một thân thể. Làm sao một người cha luôn yêu thương con, bí mật theo dõi cuộc sống của con mình lại từ chối ở bên con, từ chối nuôi nấng cậu bé? Người cha ấy đáng thương hay đáng trách vì sự yếu đuối của ông? Nếu Ernest không quen Victoire, không đi mua sắm cùng các anh trai của cô bé, không nhìn thấy cuốn sách ghi tên cha mình, thì liệu cậu có cơ may nào biết được cha còn sống và sau đó là liên hệ với ông không? Chắc có lẽ chỉ có Ernest mới có quyền phán xét điều đó. Còn độc giả thì chỉ có thể trải nghiệm câu chuyện như nó vốn thế, và mỉm cười hạnh phúc trước một kết thúc tràn đầy hy vọng dành cho Ernest cùng bà nội thôi :))
I was mostly enjoying the book until "The Missing Father" came back. This entire story line made me angry, losing the magic of the entire book. This father wanted his son that he never did a single for to come hop back into his life and play big brother to his other children. Life went on for the father while his son was left wondering why his mother died and his father was gone. I know the father was depressed and suffered, but all I could hear was "blah, blah, blah" when he gave his feeble excuses why he abandoned his son.
Đáng sợ nhất là khi cỗ máy tâm hồn bị mòn vẹt, chây ì, và dường như muốn đình công. Khi ấy phải cần lắm rất nhiều can nhiên liệu tình yêu thương để bôi trơn được những ngóc ngách khô khốc nhất của thứ động cơ đặc biệt này. Thật sự là vậy. Dịu dàng, âm ấm như tách cà phê một ngày đông se gió. It came as a special one to me that I just half read it, half listened to it. Thank u, the storyteller, for the book and for ur voice.
Cuốn “Những lá thư không gửi” của nhà văn Susie Morgenstern đã giành được 28 giải thưởng lớn nhỏ tại Pháp chỉ với 158 trang sách giản đơn mà đầy thú vị. Bao trùm lên Những lá thư không gửi là sự giản đơn và trong sáng trong từng câu từ. Chúng tự nhiên như hơi thở thổi vào từng nhân vật và vào từng câu từ. Đọc quyển này thấy sự trong trẻo như được uống một ngụm nước suối trong và mát. Không thể nói hết được cảm nhận chỉ bằng ngôn từ. Thực sự rất yêu tác phẩm này. Một tác phẩm xứng đáng để nuôi dưỡng tâm hồn. Những lá thư không gửi kết thúc mãn nguyện khi những bí mật cuối cùng đã được bật mí, khi khoảnh khắc cô bạn Victoire như một món quà vô giá bước vào cuộc đời của Ernest tẻ nhạt và đơn độc... Nội dung quyển sách nhẹ nhàng, mộc mạc, lối hành văn dí dỏm tinh tế khiến những cảm xúc trong veo cứ thế dần len lỏi vào tim người đọc. Quyển này vô cùng thích hợp cho bạn nào từ 10 tuổi và cả người lớn nữa. Muốn biết nội dung là gì, hãy đọc nhé. Để một lần được ru hồn mình với sự trong veo đó. Rất tuyệt.
“Lời nói nếu không tuôn ra liên tục thì nó đóng băng lại. Ngôn từ là những vị sứ giả của tâm hồn.”
“Nhưng thà nói về những người chết để họ sống thêm một chút còn hơn là để họ chết mỗi ngày thêm một chút. Mỗi lần ta nhắc đến kỷ niệm nào đó, ta làm họ sống lại một chút, dù chỉ bằng một giọt nước mắt.”
I loved the author's A Book of Coupons, and want to read more by her. Turns out this one seems to have somewhat similar a premise to One Plus One Equals Blue, without the synesthesia, which I enjoyed last week. For me, the question is, if friendships are so much work, are they worth having? .............. Ok done. Short answer, yes! At least, if your new friend is Victoria, and she comes with such an awe-inspiring family. Omg what a charming book. My only complaint? Too short.
Now I must admit that the first chapter is all Tell, worse than a prologue if that bothers you. But imo the technique here works, as it serves a special function of showing the contrast between Ernest's life so far and the way the rapid sequence of developments change his outlook and himself. And I admit that there are implausibilities and coincidences aplenty, but, again, they are appropriate to the kind of tale this is, the story of one magical season in the lives of Ernest, his staid & fearful grandmother, their righteous housekeeper, the blinkered schoolteacher....
Goodness, I do hope that I can find more by Morgenstern.
In the meantime, I found another copy of this in a LFL and so I reread it. My review stands exactly.
Sách mỏng đọc vèo cái một hai tiếng là hết. Truyện đọc nhẹ nhàng buồn buồn nhưng cũng nhiều đoạn hài vãi luôn. Lời khuyên của mình là đừng có highlight quotes hay nếu không muốn trang nào cũng đầy vết đánh dấu ( quotes thấm ở khắp mọi nơi ). Giọng văn lúc đầu man mác buồn, sau thì vui tươi nhẹ nhàng, diễn biến hơi nhanh mà tới rất tự nhiên không bị gượng ép. Có điều mình nghĩ nhiều lúc những lời nói của Ernest hơi bị "dừ quá" so với một đứa bé 10 tuổi.
Đọc và cảm thấy lòng tràn ngập niềm vui khó tả! Xứng đáng là một cuốn sách nên được đọc đi đọc lại nhiều lần trong đời!
The second book of the year. I must say, I was also surprised because the book was read in a relatively fast time. Partly because the book was only 155 pages thin, the other part was because the emotions in the book kept scrolling, forrever, go forever, go even to distant memory regions.
The light story revolves around the life of a 10-year-old boy Ernest, his life with his grandmother and a housemaid seems to be the same, every day passes steadily without change until one day he Meeting his new classmate who moved to Victoire with a family of 13 brothers changed his life since then, bringing new colors, experiences and emotional trends for the first time. head.
A story about maternal love, father-son love, friendship (and should it be called love at the age of 10?) and... human love. Reading the book, people can easily see their memories there, for me, those are memories of her, of her childhood and teenage years with her, of both the torments of actions and thoughts. It's so childish, it's too late to want to go back now, it's too late, she's gone.
I remember the smell of grandma, miss the dim light of the oil lamp, remember the afternoons when the two of us cleaned the floor to stay cool, the evening was cold but she didn't let me, guard, because it was heavy, she used to tell me to lie down and not lie down. Soon the cold will be over... I remember the afternoons I went to collect longan and banana leaves, the small kitchen where the smoke rose every afternoon, and the evening I sat down to eat rice on the porch with a dish mixed with sesame salt and sesame. I just got it, remember the gesture when she mixed rice for the cat and didn't come back later... Oh my, how could I remember, remember to turn around...
Thank you for the book, thank you for giving me the emotions to review the memories that will forever be kept in a compartment of my heart. The happiness, the little joy when at the end of the story that the boy has found his father, the ending that, although the author does not continue to write, anyone can guess what it is. A story full of humanity.
Khi đọc 16 trang đầu mình cũng đã bị chán theo với cuộc sống ảm đạm của cậu bé nhân vật chính Ernest. Mình suýt định dừng đọc. Một người bạn nói quyển này hay lắm (nó là một người khá kén đọc) nên mình quyết định đọc tiếp. Tới trang 17, một chương mới tên "Victorie", câu chuyện thực sự bước sang một trang mới hoàn toàn. Cô bé ấy đến với Ernest, và cả mình nữa, như một cơn gió lốc, một cơn gió mát ngày hè, rất mạnh bạo nhưng hoàn toàn dễ chịu, sảng khoái. Victorie không trực tiếp thì cũng gián tiếp đã giúp cho Ernest có thêm rất nhiều "lần đầu tiên" thay vì chữ "không bao giờ". Rồi cả giúp cậu tìm lại được cha nữa, người từ sau 3 ngày tuổi cậu đã không được gặp, cũng không được bà nhắc tới. Chi tiết những lá thư không gửi của cha cậu thực sự khiến mình xúc động... Đọc xong mình nghĩ chắc mình cũng nên suy nghĩ tới việc mỗi ngày viết một lá thư gửi cho một người bạn thân nhất của mình (nhưng hiện giờ chúng mình đang tạm thời không nói chuyện). Cảm giác sau này mở lại ra đọc từng lá thư, những câu chuyện thay đổi mỗi ngày sẽ thấy thật hạnh phúc nhỉ?
Secret Letters From 0 to 10 (Lettres d'amour de 0 à 10) by Susie Morgenstern is one of those special gems that was waiting for me in my wishlist. It had been there so long, I couldn't remember the how or why behind it, but I'm delighted it was there.
Ernest Morlaisse lives a humdrum life with his very elderly grandmother. His mother is dead and his father has run off. He can tell the time of day just by what he's doing.
That is until Victoria is the new student in class. She is his polar opposite, the only sister with thirteen brothers. Her life is noisy, chaotic and crowded. She is both off putting and fascinating. She's also Ernest's only true friend at school.
Ernest and Victoria are good for each other. And both are good for Ernest's elderly grandmother. There's a slow but magical transformation to her that is the crux of the story.
I loved the book so much that I insisted my husband read it before I returned it to the library. He loved it too.
This is one of my absolute favorite love stories, albeit a children's story. A young sheltered boy (10, i believe) lives a very flat and out dated lifestyle where he is raised by his grieving grandmother in current-date paris. Of course he meets the girl who opens his eyes to joy and curiosity! And through his relationship, he discovers his long-lost father.
Một câu chuyện mở đầu dễ thương và đầy cảm xúc, tuy nhiên kết thúc hơi gượng. Dẫu sao cũng là truyện thiếu nhi nên vậy chắc cũng được. Nhưng đoạn đầu hay lắm tới nỗi mình đã phải thốt lên, dễ thương làm sao :).
Chọn quyển này để tìm lại cảm hứng đọc vì nó ngắn và lướt qua vài chương đầu mình đã đoán đây là một quyển dễ đọc và dễ cảm. Có lẽ chủ đề mình thích nhất ở quyển này là khao khát được giao tiếp và kết nối với mọi người xung quanh - một khi cánh cửa đã được mở ra người ta sẽ muốn được bước vào thật nhiều cánh cửa của những người khác, và mời gọi thật nhiều người bước qua cánh cửa của chính mình. Mình đọc bản dịch và lời văn dường như chân thật nhất và thuyết phục nhất mỗi khi Ernest suy tư về mạng lới các mối quan hệ đang ngày một lớn dần của cậu bé, và chính điều đó khiến cậu mong mỏi được làm sâu đậm thêm những mối quan hệ nguyên thuỷ, gần gũi nhất với cậu như thế nào.
Nhưng vì sách quá ngắn nên mình nghĩ nó không nói lên được đủ nhiều về mối quan hệ giữa Ernest và bà nội, ảnh hưởng của những trải nghiệm mà mỗi người từng trải qua phản ánh trong đời nhau như thế nào. Mình cũng không biết phải nghĩ thế nào về cách giải quyết câu chuyện người bố :)) Có lẽ ít nhất cần thêm đôi chục trang nữa cho các nhân vật được phát triển cảm xúc để khiến mình cảm thấy thoả đáng.
Đúng là một tác phẩm dễ đọc và dễ cảm, nhưng mình đã đọc nhiều tác phẩm khác với độ dài tương tự khiến mình cảm thấy còn dễ tiếp nhận hơn và cảm động hơn.
Giá mà mình biết được năm 1996 và những năm trước đó ở Pháp đã xảy ra những chuyện gì, biến đổi gì trong đời sống để có thể hiểu rõ hơn ý nghĩa của câu chuyện.
Mình tiếp tục bắt gặp hình ảnh một cậu bé cô đơn trong câu chuyện này. Sinh ra chỉ mới 3 ngày đã mất mẹ, cũng ngày ấy người bố bỏ đi và cậu bé, Ernest lớn lên bằng sự nuôi nấng của bà nội và bà Germaine. Những trang đầu cuốn sách là chuỗi ngày êm đềm, bằng lặng trong cuộc sống của cậu. Tất cả mọi thứ diễn ra theo khuôn khổ, từ giờ giấc, ăn uống, cho đến những thói quen hằng ngày. Ernest vẫn thức dậy, đến trường, không nghỉ trưa tại trường và về nhà, vẫn từng ấy bước chân về nhà, bữa phụ như bao ngày, làm bài tập và bầu bạn với những cuốn sách, ngắm nghía những lá thư từ xa xưa. Cuộc sống của cậu không bạn bè, không tivi, không điện thoại.
Cho đến một ngày Victore - một cô gái xuất hiện, đến lớp, ngồi bên cạnh cậu và khuấy động cả cuộc sống bình lặng ấy. Khi mọi thứ dần được phá vỡ bởi những trải nghiệm lần đầu, cũng là khi Ernest cởi mở hơn, có những chuyển biến bên trong con người cậu bé 10 tuổi ấy, là những nụ cười xuất hiện thường xuyên hơn, là sự can đảm khi phá vỡ bức tường im lặng cũng như thói quen hằng ngày.
Ernest có những người bạn đầu tiên, và rồi cậu bé như tái hòa nhập cộng đồng, trở nên như bao cậu bé khác. Những người bạn xung quanh dần chú ý, vui vẻ với cậu hơn. Trò chuyện với bà nhiều hơn và mạnh dạn khai phá những điều cậu thắc mắc bấy lâu nay. Một cậu bé 10 tuổi, ta chợt thương cảm vì những câu hỏi ngây ngô mà thành thật, tại sao mẹ cậu lại mất khi mới chỉ sinh một đứa con, tại sao bố cậu lại biến mất ngay sau đó…?
Nhưng tất cả rồi đâu cũng vào đấy, khi những bức thư được gửi đến cho cậu, những bức thư được viết suốt 10 năm trời mà cậu không hề biết đến. Cái kết khiến mình khá hụt hẫng, thực sự là mình mong muốn nhiều hơn thế nữa cơ. Nhưng vẫn happy là vui rồi!
Một câu chuyện nồng nàn tình bạn và ấm áp tình người cùng với những tình huống hài hước, dí dỏm trở nên thật nhẹ nhàng và đáng yêu.
3,1/5 sao Mình đã rất ấn tượng với tác giả Susie Morgenstern từ sau cuốn Bà nội thời @ nên khi thấy cuốn sách này thì mình đã lưu ngay về ngay tắp lự. Câu chuyện kể về Ernest - một cậu bé 10 tuổi học giỏi, đẹp trai, tốt tính và giàu nghị lực. Tuổi thơ của cậu bé gói gọn bên cạnh hai người, bà Précieuse - bà của cậu cùng bà Germaine - người giúp việc của họ và thiếu đi hình bóng của cha mẹ mình. Nhưng trong thâm tâm cậu vẫn luôn mong được gặp cha của mình. Cuộc sống của cậu sẽ mãi yên bình như thế với vòng lặp "thức dậy-đến trường-ăn tối cùng bà nội-di ngủ" mãi như thế nếu không có sự xuất hiện của Victoire. Sự xuất hiện của cô bé làm xáo trộn cuộc đời cậu, nhưng cũng mang lại cho cậu những màu sắc mới cùng những hiểu biết mới cho cuộc sống của mình. Và rồi từng chút từng chút một, tình bạn của họ dần bền chặt cùng với sự thay đổi tích cực cho cả hai đứa và cả những người xung quanh. Ernest dần trở nên hạnh phúc hơn. Câu chuyện đã tràn ngập những màu sắc tươi đẹp với những thông điệp sâu sắc nhưng đầy lạc quan đến với thiếu nhi và cả người lớn nữa. Cho đến sự xuất hiện của người cha thì mạch truyện gần như bị phá hỏng luôn, câu chuyện của người cha được xây dựng một cách khá là sơ sài và khó lấy được sự thông cảm của người đọc. Giống như là khi bạn làm tập làm văn rất hăng say trên lớp thì vì hết giờ mà phải viết vội kết bài để nộp, thì nhân vật người cha xuất hiện giống như vậy đấy - sơ sài và cũng như là lí do để tác giả có thể kết thúc cuốn sách này vậy. Nếu có thể đào sâu hơn nữa với một vài chi tiết khác được thêm vào đồng thời bớt đi vài đặc điểm của người cha cùng vài chi tiết hơi thừa thãi quá thì mình sẽ đánh giá cao cuốn sách này hơn.
10-year-old Ernest lives in France with his silently suffering grandmother. Each day has the same routine, the same food, the same silence. Ernest would have continued his repetitious life, but then he meets vivacious and verbose Victoria and his life changes forever. Victoria brings Ernest to meet her thirteen brothers and wastes no time making Ernest her boyfriend, “We’re getting married in thirteen years, eight months, and three days.” Now, Ernest’s technicolor world is full of surprises, miracles, tears, laughter, and love. Originally published in France in 1996 this quiet, yet cleverly humorous realistic story has been smoothly and beautifully translated into English. It was named an ALA Notable Book and an Mildred L. Batchelder honor book in 1999. Set in modern day France, the story unfolds over the course of a school year. The characters, eccentric and lovable, are the heart of the story. Victoria and her thirteen brothers are a force to be reckoned with and they set about invading Ernest’s predictable life with chaos. Ernest is a likeable, reluctant hero who struggles to deal with the new emotions brought on by his expanding world. Ernest’s mother died in childbirth and his father left when Ernest was just a day old. He wonders, is his father dead? If not, where is he and why hasn’t he ever come to visit Ernest? Ultimately, Ernest learns to embrace life, the bitter and the sweet, and to be honest and trusting with those he loves.
Chiều nay có mưa đầu mùa. Và quyển sách thì kết thúc như một câu chuyện cổ tích vậy. Bà Montardent làm mình liên tưởng đến Molly Weasley (mẹ của 1 bầy con và làm quá nhiều đồ ăn).