Kể về mối tình đầu trong sáng của một cậu học trò dành cho một cô gái quê 16 tuổi trong dịp về quê nghỉ hè, và những việc làm cao đẹp của cậu cho em bé quê chân chất chịu nhiều thiệt thòi ở nông thôn. Chuyện nhiều hình ảnh, dễ thương và trong sáng… vẫn không thiếu những “pha” thú vị cho ta những tiếng cười sảng khoái.
Nguyễn Nhật Ánh là tên và cũng là bút danh của một nhà văn Việt Nam chuyên viết cho tuổi mới lớn. Ông sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955 tại huyện Thăng Bình, Quảng Nam.
Cuộc đời và sự nghiệp
Thuở nhỏ ông theo học tại các trường Tiểu La, Trần Cao Vân và Phan Chu Trinh. Từ 1973 Nguyễn Nhật Ánh chuyển vào sống tại Sài Gòn, theo học ngành sư phạm. Ông đã từng đi Thanh niên xung phong, dạy học, làm công tác Đoàn Thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh. Từ 1986 đến nay ông là phóng viên nhật báo Sài Gòn Giải Phóng, lần lượt viết về sân khấu, phụ trách mục tiểu phẩm, phụ trách trang thiếu nhi và hiện nay là bình luận viên thể thao trên báo Sài Gòn Giải Phóng Chủ nhật với bút danh Chu Đình Ngạn. Ngoài ra, Nguyễn Nhật Ánh còn có những bút danh khác như Anh Bồ Câu, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông,...
Năm 13 tuổi ông đăng báo bài thơ đầu tiên. Tác phẩm đầu tiên in thành sách là một tập thơ: Thành phố tháng tư, NXB Tác phẩm mới 1984 (in chung với Lê Thị Kim). Truyện dài đầu tiên của ông là tác phẩm Trước vòng chung kết (NXB Măng Non, 1985). Hai mươi năm trở lại đây, ông tập trung viết văn xuôi, chuyên sáng tác về đề tài thanh thiếu niên.
Năm 1990, truyện dài Chú bé rắc rối được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh trao giải thưởng Văn học Trẻ hạng A. Năm 1995, ông được bầu chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm (1975-1995) qua cuộc trưng cầu ý kiến bạn đọc về các gương mặt trẻ tiêu biểu trên mọi lãnh vực của Thành Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh và báo Tuổi Trẻ, đồng thời được Hội nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh chọn là một trong 20 nhà văn trẻ tiêu biểu trong 20 năm (1975-1995).
Năm 1998 ông được Nhà xuất bản Kim Đồng trao giải cho nhà văn có sách bán chạy nhất. Năm 2003, bộ truyện nhiều tập Kính vạn hoa được Trung ương Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh trao huy chương Vì thế hệ trẻ và được Hội nhà văn Việt Nam trao tặng thưởng. Đến nay ông đã xuất bản gần 100 tác phẩm và từ lâu đã trở thành nhà văn thân thiết của các bạn đọc nhỏ tuổi ở Việt Nam.
A beautifully-written YA story about a teenage boy's summer vacation in the countryside Vietnam. There was something so heart-wrenchingly nostalgic about this book, even though it's my first time reading it.
Mùa hè thì phải đọc một cuốn sách về mùa hè chứ nhỉ? Và thế là nhân tiện thấy cuốn "Hạ đỏ" cũ đã cất lâu trong góc tủ, mình đã lấy ra và đọc luôn tuồn trong ngày Chủ Nhật. Ấn tượng về quyển sách này với mình còn ở câu thơ "Hạ đỏ, có chàng tới hỏi/Em thơ, chị đẹp em đâu?" Có lẽ đây cũng là cảm hứng để bác Ánh viết câu chuyện này, câu chuyện tình lỡ làng của cậu bé Chương và nàng Út Thơm... Truyện của Nguyễn Nhật Ánh tôi thấy luôn theo một lối kể dung dị, từ tốn, pha chút hài hước chân chất, giống như những nhiều câu chuyện về đồng quê mênh mông trước đây. Có bạn nói rằng truyện bác Ánh chán quá, những chi tiết và cốt truyện cứ lập đi lập lại hoài, nhưng chính sự đơn điệu, chậm rãi trong truyện bác Ánh mà người đọc mới cảm thấy gần gũi với tuổi thơ, với những trải nghiệm của mình. Thật sự thì làng quê ở những thôn xóm hẻo lánh ở miền Tây, hay miền Trung của 10 năm, 20 năm về trước, khung cảnh đã khác gì nhiều so với hiện tại?... Hơn nữa, những câu chuyện của bác Ánh không giống nhau, nếu bạn có một "đôi mắt văn học" tinh tế để nhìn sâu hơn vào câu chuyện bác Ánh kể. Cũng là một khu vườn, một hàng tre đó, một cánh đồng, một lũ trẻ, nhưng chưa bao giờ tôi thấy chúng giống nhau. Mỗi khu vườn, mỗi hàng tre, mỗi cánh đồng, mỗi lũ trẻ lại có câu chuyện riêng của chúng. Đó là cái hay mà tôi khâm phúc và yêu thích ở những câu chuyện của bác Ánh. Có thể tôi bận bịu học hành, bận bịu thi lại, nhưng mở trang sách của bác Ánh ra, là tôi lại được trở về quê , được nô đùa cùng lũ trẻ khắp xóm làng, được tắm sông, lội suối thỏa thích, được ăn những thức quả ngon lành, được tương tư một cô bé nào đó xóm bên... Về cuốn sách này, tôi thấy thú vị với tiêu đề của nó: "Hạ đỏ". Hai từ thôi mà diễn tả được rất nhiều điều. Thứ nhất là một hình ảnh sống động về những sắc đỏ rực rỡ của thiên nhiên: màu vàng rực của nắng và sắc đỏ của phượng vĩ. Hạ đỏ là những ngày hè của học trò, khi chúng được tạm xa mái trường và thầy cô để thỏa sức vui chơi và làm những việc vui thú của riêng chúng, như cậu bé Chương "còm" về làng Hà Xuyên nghỉ hè. Nhưng "hạ đỏ" ấy, với vài cô cậu bé ở vùng quê nghèo lại còn lạ lẫm: "Số phận của những đứa trẻ ở thôn quê thường là như vậy. Không chỉ thư viện, rạp chiếu bóng và các quán kem, mà ngay cả trường lớp đối với một số đứa vẫn là một mơ ước xa vời. [...] Ngoài sân, những cành phượng vẫn đỏ chói chang. Người ta gọi hoa phượng là hoa học trò. Nhưng với Út Thêm và Dư, lời ví von đó không đúng chút nào. Với chúng, mùa hè thật xa lạ. Đó chỉ là mùa nắng cháy trên những cánh đồng khô nẻ chân chim." Dù bây giờ nhiều thứ đã đổi khác, vẫn luôn còn một số ít không được thấy một mùa hè của học trò... Dẫu sao, hạ đỏ cũng là những cảm xúc luôn tươi mới rạng rỡ của những tuổi thơ ở vùng thôn quê: "Tuổi thơ của những đứa trẻ ở làng Hà Xuyên dường như kéo dài vô tận. Nhạn và Dế thì không nói làm gì. Ngay cả Thể và nhỏ Thơm, tâm hồn của chúng sao mà trong veo như nước suối ban trưa. Út Thêm "của tôi" cũng thế. Tôi tin rằng ngay cả khi đã lấy chồng, tuổi thơ của Út Thêm vẫn chưa hề kết thúc. Tất cả, trừ tôi" Có thể ngày nay, ta thấy sự khốn khó làm ảnh hưởng, biến đổi và cướp mất sự hiếu khách trong tâm hồn của những phận người miền quê, nhưng lúc nào cũng vậy, có cái xấu thì sẽ luôn tồn tại cái tốt để cảm hóa và chống lại cái xấu, những nụ cười niềm nở, những câu chào chân chất đầy quan tâm, ân cần, mộc mạc của người dân hiền hậu trên khắp mọi miền đất nước vẫn luôn làm tôi ấm lòng, và tôi thấy sao quê hương mình thật đẹp vì họ.
Hạ Đỏ - Nguyễn Nhật Ánh (1991) Sài Gòn, 23/05/2017 Đánh giá: 6.5/10 điểm
Hạ đỏ - Chỉ thấy mùa hạ, nhưng đỏ nhạt màu Mình chợt nhận ra có một sự lặp lại cốt truyện và cách hành văn trong truyện Nguyễn Nhật Ánh, cho nên những cuốn mà bạn đọc đầu tiên của chú ấy thì sẽ làm bạn thích thú, còn những cuốn sau này thì sẽ thật là làm bạn mệt mỏi. Cuốn "Hạ đỏ" này có tuyến nhân vật gần giống "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh", và cốt truyện là bà con của cuốn "Bảy bước đến mùa hè", dĩ nhiên đều là sách của chú Ánh. Quả là một nhà văn thực thụ thì không nên viết quá nhiều sách, bởi càng viết nhiều thì ý tưởng, nhân vật, cốt truyện, ... sẽ bị lặp lại rất nhiều, và lý do đằng sau thường là thương mại. Tuy nhiên, vẫn có một điểm cộng không thể chối cãi là mỗi khi đọc sách của chú Ánh, thì bao nhiêu ký ức tuổi thơ lại tràn về. Truyện của chú nhẹ nhàng, hơi man mác buồn, rất phù hợp với những cô cậu học trò. Nhưng mình thì già cả rồi nên khó tánh, hông chịu nổi cái cách diễn giải tâm trạng dài dòng của bác nữa.
xứng đáng là cuốn truyện hay nhất của bác Ánh mà mình từng đọc. Ko hiểu sao ít bạn biết đến cuốn này nhưng "Hạ đỏ" thực sự rất hay và rất chân thực. Từ những trận uýnh nhau giữa trẻ con 2 xóm bên bờ sông đến những lần chui rào trộm xoài bị chó rượt và cả sự chất phác đơn thuần của người làng quê. Tuy nhiên cái mình thích là đằng sau những trò nghịch phá tưởng rất vô tích sự đấy lại ẩn chứa nhiều hiện thực bất khả dĩ của những người con miền quê. Rất hay mà ngắn lắm ạ ra circle k ngồi đọc vèo cái là xong.
"Thằng Dư chỉ là kẻ thù của em khi "choảng" nhau ngoài suối kia. Còn bình thường, em coi nó cũng như những đứa khác thôi. ...... Chị em tụi nó lâu nay không được đi học như tụi em, tội cho chúng nó"
Phải nói thật là đọc sách bác Ánh lúc nào cũng mang lại cảm giác thật bình yên và healing. Phút trước bản thân có thể buồn, có thể khóc vì chuyện gì đó, nhưng đọc sách bác Ánh là sẽ thấy vui đời hẳn luôn. Chuyện Hạ đỏ kể về những kỷ niệm về quê ngoại nghỉ hè của cậu bé Chương trước khi lên lớp 10 cùng với hai cậu em họ của mình là Nhạn và Dế. Ba anh em ngoài những thú vui mùa hè thì còn hay đi đánh nhau và gây gổ cùng bọn trẻ làng Miễu, dẫn đầu là thằng bé Dư - em trai của Út Thêm, người con gái đã mê hoặc Chương chỉ bằng dáng vẻ hiền lành, nữ tính và ánh nhìn đầu tiên. Trước khi gặp Út Thêm, Chương bị ấn tượng và mến Thơm bởi nụ cười tươi rói xinh xắn của cô bé, nên đã cho Thơm mượn sách về đọc và rất hay sang chơi với Thơm để chém gió về chuyện thành phố và được Thơm thán phục trước con mắt ngưỡng mộ vô cùng. Thơm cũng đã mến Chương, tuy nhiên cậu bé này lại mến Út Thêm hơn, nên đã hy sinh đi bộ cả chục câu số chỉ để dạy chữ cho hai chị em nhà Út Thêm. Chương cứ tưởng Út Thêm sẽ cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt này từ mình suốt cả hơn tháng trời dạy học cho Út, nhưng chàng trai đã bị tin trời giáng ngang tai khi biết cô gái ấy sẽ lấy chồng vào Tết năm nay, và người đó chính là anh Thoảng - người đã rất quý cậu và tình nguyện dạy cậu đánh võ chỉ vì thương cậu người còi yếu. Và Chương đã quyết định sẽ về thành phố sớm hơn dự kiến để trốn chạy nỗi buồn này. Chương nghĩ mình sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa, bởi với cậu mùa hè tuổi thơ đã kết thúc rồi, và bởi cậu sẽ không thể quên được kí ức buồn về Út Thêm bên mái hiên phượng đỏ (tên sách là hạ đỏ). Cái kết có thể khá buồn với vài người đọc, nhưng với mình nó là một cái kết rất hợp tình và có hậu. Với Út Thêm, Chương chỉ là có tình cảm với vẻ đẹp hiền dịu của cô gái, nhưng hầu như không thấy có sự gắn kết về mặt giao tiếp hay tính cách như với Thơm. Và lời nói của Thơm ở phần cuối cũng đã mở ra cho người đọc về một viễn cảnh đẹp rằng Thơm sẽ lên thăm Chương trên thành phố, và biết đâu: hai người sẽ là một đôi bạn tốt và yêu nhau về sau? Về phía Út Thêm và anh Thoảng, là một đôi khá phù hợp cả về hoàn cảnh gia đình lẫn tính cách. Giả sử nếu Út Thêm có tình cảm với Chương thật thì chắc chắn cuộc tình cũng không đến đâu, bởi dù sao Chương cũng chỉ là một cậu bé sắp lên cấp ba, cũng chả thể có đầy đủ khả năng và trưởng thành để nuôi dưỡng tình yêu này đến cái kết đẹp, còn chưa kể đến việc Chương phải trở lại thành phố còn Út Thêm vẫn phải ở quê để giúp đỡ gia đình. Còn khi nhắc đến những kỉ niệm và những điều Chương mang đến cho xóm nghèo, đó là những thứ lớn lao hơn rất nhiều. Nhờ việc dạy học cho Dư, mà cậu đã nhận ra vì không được đi học nên tụi trẻ làng Miễu hay đi đánh nhau với đám trẻ làng Hà Xuyên - những đứa nhóc được đi học, chỉ vì muốn bảo vệ phần lãnh thổ là con suối nhỏ ngăn cách giữ hay xóm, từ đó Chương đã vô tình hàn gắn tình cảm giữa những tụi trẻ khi tin cậu đi dạy cho chị em Út Thêm được mọi người biết đến. Một vài nhìn nhận chung của mình về nội dung sách bác Ánh: hầu như các nhân vật nam chính của bác viết đều có thành tích học tập, có tính thích thể hiện, yêu thích văn thơ, cái đẹp và hay "chém gió", tuy nhiên lại rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm và kín tiếng trong việc bày tỏ với người khác. Có thể nói đây là cũng chính là những tính cách chung của những chàng trai đang ở độ tuổi mới lớn và mỗi cuốn sách của bác Ánh đều mang những tình tiết miêu tả rất hài hước đến từ những nhân vật nam chính này, một phần khiến cho nội dung truyện dễ tiếp nhận và thu hút người đọc. Về cốt chuyện tình cảm tuổi mới lớn thì thiên về tình cảm kiểu dạng như summer fling (chớm nở, ngang qua) trong sáng và hồn nhiên hệt như kỳ nghỉ hè của tụi trẻ vậy - thời gian mà bác Ánh hay chọn để cho nhân vật nam chính gặp crush của mình :v Nói chung là mình thích á. Love love 3000 lần, chết mê với giọng văn của bác Ánh.
hôm nay là ngày chủ nhật đầu tiên sau kết thúc khóa luận, một ngày chủ nhật rảnh rỗi ở chốn xa thành thị, mục đích chỉ là tranh thủ đọc xong để trả quyển truyện lại cho bạn. đây là lần đọc thứ 2, nhưng mình không còn nhớ nhiều về nội dung của câu chuyện nữa, nên những cảm nhận của mình cứ như là lần đầu vậy. qua từng lời văn giản dị của bác Ánh, ngôi làng Hà Xuyên hiện lên rất thật, mộc mạc, con người dân quê chân chất, thật thà, rồi tuổi thơ của mình cũng theo đó mà ùa vềvới những trò chơi dân gian, ngỗ nghịch, nhiều khi cả nghịch ngu nữa :) đan xen vào là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò nhẹ nhàng, trong sáng, và dang dở... có lẽ vì nó dang dở, nên câu chuyện mới đẹp đến vậy. đến đoạn Chương biết được Tết này Út Thêm sẽ cưới anh Thoảng, và một quyết định nhanh chóng ngày mai trở lại thành phố ngay, cái list nhạc của mình một cách trùng hợp nhảy sang bài Người ta nói của Trúc Nhân... tâm trạng mình trùng xuống, cảm giác buồn xen lẫn bất lực, thật khó tả, vì có lẽ do hiện tại mình cũng đang trong tình cảnh gần giống như Chương vậy :) đây là có lẽ là câu chuyện mình thích nhất trong những quyển của bác Ánh mình đọc gần đây :)
Truyện hay ở những đoạn miêu tả phong cảnh làng quê, ở tình người ấm áp của những người dân làng Hà Xuyên và nỗi bâng khuâng mà đoạn kết gợi lên trong lòng người đọc. Tuy nhiên mình thấy các tình tiết chưa phải là hấp dẫn lắm, và nhân vật Chương thì nói dối nhiều quá, nên cũng khó mà ủng hộ cho anh chàng này được.
This entire review has been hidden because of spoilers.
4.75/5. *Hơi Sopil tí thôi ạ, thật ra đọc cũng không sao*.
“Hạ đỏ có chàng tới hỏi: - Em thơ chị đẹp em đâu?”
Mình luôn có định kiến với sách bác Ánh, không phải bị tác động bên ngoài mà bản thân những lần đọc sách bác mình thấy không ổn. Nhưng mùa “Hạ đỏ” ấy không chỉ rực trên những trang sách mà còn còn nhuộm đỏ tâm hồn mình. Một màu đỏ chất phác thôn quê, màu đỏ của nghĩa tình chân thật và còn cả nỗi lòng man mác của những hồn nhiên vô tư lự.
Không “ồn ào” như Mắt Biếc, không thoảng qua như “Cây Chuối Non Đi Giày Xanh”, “Hạ Đỏ” là bản đàn thổn thức khúc ca đồng quê quen thuộc. Một mùa hạ của đám trẻ quê tinh nghịch, mùa hè của mối tình đơn phương chỉ kịp chớm nở.
Có những mùa hạ thật đẹp, thật nên thơ, nhưng còn có cả những mùa hè cho ta cơ hội hiểu hơn một tấm lòng, hiểu hơn những thân mật nơi thôn quê. Mình bị say đắm bởi sự chân thực ấy, đồng cảm cả với tấm chân tình của những Thoảng, Thơm, Út Thêm, Dư, Nhạn, ... bỏ ngỏ.
“Ngoài sân, những cành phượng vẫn đỏi chói chang. Người ta gọi hoa phượng là hoa học trò. Nhưng với Út Thêm và Dư lời ví von đó không đúng chút nào. Với chúng mùa hè thật xa lạ. Đó chỉ là mùa nắng cháy trên những cánh đồng khô nẻ chân chim”
Hạ đỏ để lại trong lòng tôi nhiều nỗi bâng khuâng khi đọc những trang viết cuối cùng, về mối tình đầu trong trẻo, thầm kín của cậu bé 15 tuổi dành cho cô bé Út Thêm quê ngoại. Nhẹ nhàng, bình dị, không hoa mỹ nhưng để lại trong lòng nỗi xao xuyến và tiếc nuối khôn tả. Đan xen giữa hài hước và những suy nghĩ trăn trở, Hạ đỏ được viết dựa trên dòng suy nghĩ của cậu bé tên Chương, từ những trận đánh nhau, ném đá ngoài bờ suối cười đến vỡ bụng của bọn trẻ đến những thiệt thòi của người làng quê, đa phần là về thiếu con chữ. Anh Thoảng, Út Thương, Dư sao mà gần gũi, thương cảm đến vậy; nhỏ Thơm, Nhạn, Dế, Thể là những đứa trẻ yêu dấu của tuổi thơ, hồn nhiên, trong trẻo trong lòng tôi. Hạ đỏ mộng mơ như chính bìa cuốn tập, đỏ, nhẹ nhàng và bình dị với những ký ức tuổi thơ…
Nửa đầu đọc hơi ngán. Nửa sau đổi tông đọc cũng hơi ba chấm.
Tính ra, mình giờ tuổi gấp đôi Chương - nhân vật chính rồi. Cậu trai trẻ con nhưng đã trưởng thành nhanh chóng trong kỳ nghỉ hè ấy.
Cơ mà đọc hơi bị buồn, không có thấy thoải mái nhẹ nhàng như nhiều bạn. Có lẽ do mình chìm hơi sâu vào truyện và cứ nghĩ về các nhân vật. Thành ra chẳng muốn viết gì nhiều lắm.
5 sao vì cũng từng là thằng nhóc "về quê nghỉ hè". Tuy không có mối tình lãng mạn nào như trong truyện nhưng thói quen lâu lâu phải đọc lại để nhớ về thời đó khiến cho cuốn này 5 sao với tôi.
Vẫn mùa hè phượng đỏ, vẫn tình đầu tan vỡ. Câu chuyện ngắn ngủi, cũ kĩ này đặc sắc ở cái vẻ ngây thơ, trong sáng của tất thảy bọn trẻ làng Hà Xuyên, vậy thôi.
hạ đỏ - mùa hè năm ấy, Chương về quê vì muốn hết "còm rom", cùng 2 cậu em họ Nhạn, Dế, rồi cả Thơm, Dư và Út Thêm, tất cả tạo nên 1 mùa hè đáng nhớ. Chỉ bới một câu hỏi bâng quơ của Chương hỏi Út Thêm mà con tim tan vỡ. Giữa lần gặp đầu tiên và lần gặp gỡ cuối cùng lại là mùa hè dang dở. Út Thêm rồi cũng biết đọc, nhưng đâu đọc được cái tình cái cảm của Chương, hoặc có chăng đã đọc nhưng lại ngó lơ bởi biết số phận mình đã được an bài. Mùa hè năm ấy thiệt đáng nhớ, đáng nhớ mà vấn vương bởi đám cỏ may bám đầu gấu quần gỡ mãi không hết, thứ cỏ mây càng thêm đâm tan nát trái tim của cậu con trai mới lớn khi cứ ngơ ngẩn nhìn theo Dư và tự hỏi "Em thơ, chị đẹp em đâu?"
Truyện của bác Ánh thì luôn dễ đọc nhưng cũng... dễ quên, vì nội dung giống nhau quá. Mình đọc mà cứ thấy ngờ ngợ, không biết có phải vì Chương trong "Hạ đỏ" quá giống với Chương trong "Còn chút gì để nhớ", hay là vì hồi nhỏ mình đã từng đọc ké phần lớn cuốn này trong nhà sách =)
Tuy nhiên truyện vẫn hợp lý hơn kiểu tình mẹ duyên con của "Mắt Biếc" nhiều nên mình để 3 sao. Không thể phủ nhận rằng truyện của Bác Ánh luôn cực kỳ dễ đọc, mình cũng hay kiếm mấy cuốn truyện của Bác Ánh cũ để đọc mỗi khi thấy nản không muốn đọc sách hoặc khi mình cần đọc nhanh cho đủ số sách trong năm.
3 sao cho khúc đầu và 4 sao cho đoạn kết. Truyện này mình lại thích nhất Thơm, đọc đoạn cuối mà rớt nước mắt thương em, cô gái quê ngây thơ chân chất.
Truyện bác Ánh đều có cốt truyện khá na ná nhau nhưng mỗi lần đọc cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái lạ kì, đặc biệt ở những phân đoạn trẻ con đánh nhau, ra vườn hái trái mời khách, hay cái cách người ở làng cảm nhận mọi sự việc.
Buồn man mác, vương vấn, có chút hối tiếc cho mối tình đầu trong sáng, ngây thơ của cậu bé. Đọc, lại nhớ, lại nghĩ đến những đứa e ở quê. Cuộc sống khó khăn, vất vả, làm đủ mọi việc thế nhưng chúng vẫn hồn nhiên, vẫn vui vẻ vô cùng, tuổi thơ như kéo dài mãi.
Khá là tiếc cặp Chương và Thơm khi hai đứa có chemistry đỉnh, tuy nhiên thì tác giả có gợi mở câu chuyện tình của hai đứa trong tương lai. Còn cặp chính là Chương và Út Thêm thì khá nhạt nhẽo, vẫn là cái motip yêu từ cái nhìn đầu tiên nên không có thiện cảm mấy.
Hạ đỏ có chàng tới hỏi: Em thơ, chị đẹp em đâu? (Trích bài thơ “Tình sầu” của nhà thơ Huyền Kiêu, sáng tác năm 1938)
Lấy cảm hứng từ 2 câu thơ của nhà thơ Huyền Kiêu, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã chắp bút nên truyện ngắn “Hạ đỏ”. Với mô típ điển hình quen thuộc của tác giả khi viết về tình yêu tuổi mới lớn, truyện kể về những rung động đầu đời thầm kín, ngượng nghịu không biết bày tỏ cùng ai của một cậu học trò vừa bước vào ngưỡng cửa cấp 3.
Chương là một cậu học sinh vừa hoàn thành kì thi chuyển cấp, được bố mẹ cho về quê ngoại chơi 3 tháng hè để nghỉ ngơi, hồi phục sức khỏe. Tại làng quê Hà Xuyên thanh bình, Chương ở nhà dì dượng Sáu. Cậu đã có một mùa hè thật đáng nhớ, được trải nghiệm những trò chơi, thú vui chỉ ở miền quê mới có với 2 đứa em họ là anh em Nhạn và Dế, với những người bạn mới là nhỏ Thơm và anh Thoảng. Đặc biệt hơn, trái tim cậu lần đầu biết bồi hồi, vấn vương, thấp thỏm, nhớ nhung với Út Thêm ở xóm Miễu, là khi cậu biết mình bắt đầu lớn lên.
Mùa hạ ấy của Chương chứa đựng những ký ức đẹp đẽ như đúng lứa tuổi của cậu: nửa đầu hồn nhiên, vô tư hòa vào các trò chơi tuổi thơ: trèo cây hái quả, chui vào vườn bắn chim, học bơi, học võ, thậm chí đi đánh nhau… nửa sau lại đủ đắng cay ngọt bùi, lúc hân hoan lúc buồn bã khi biết mình đã trót yêu một người mà không thể tới được.
Yếu tố tiên quyết làm nên thành công của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh với các tác phẩm dành cho tuổi mới lớn nói chung, và “Hạ đỏ” nói riêng, là sự thấu hiểu sâu sắc về tâm lý của độ tuổi này, để từ đó thể hiện lên trang văn vô cùng chính xác, khiến bạn đọc cảm nhận được sự đồng điệu. Thật vậy, tâm tư tình cảm của nhân vật chính - Chương được phát triển rất thực tế, phù hợp với độ tuổi.
Ngày đầu bước chân về làng Hà Xuyên, Chương vẫn còn là cậu bé hồn nhiên, được Nhạn và Dế cho làm quen, trải nghiệm các trò chơi nơi thôn quê như trèo cây, chui vườn hái quả, tắm suối, đánh nhau với tụi trẻ xóm Miễu. Cho đ��n khi gặp Út Thêm, Chương biết mình đã lớn lên một chút. Chương đã ấn tượng với Út Thêm kể từ lần gặp mặt đầu tiên. Với vóc dáng mảnh mai, giọng nói êm ái, nụ cười rụt rè với chiếc răng khểnh, Út Thêm mang lại cảm giác thật dịu dàng, nhẹ nhàng. So với những đứa con gái khác mà Chương quen biết, như các bạn ở lớp, hay nhỏ Thơm, chưa ai khiến cậu cảm thấy như vậy. Vậy mà chẳng hiểu sao, bây giờ tôi cứ nghĩ mãi về Út Thêm. Mỗi lần nghĩ về nó, tôi lại thấy lòng mình man mác như có một làn gió nhẹ thoảng qua. Lạ ghê!
Sau lần gặp mặt ấy, Chương tìm lí do để được gặp Út Thêm, như chờ trên đường Út đi chợ, hẹn mang trái cây cho Út, lén bỏ thư vào giỏ của Út để rồi biết được Út không được đi học nên chưa biết chữ. Kể từ đó, ngày ngày Chương tới dạy Út cùng em trai là thằng Dư học chữ. Tiếc thay, khi Út biết đọc, biết viết, cũng là khi mùa hè kết thúc, Chương phải quay lại thành phố. Nghe tin sang năm Út đi lấy chồng, trong lòng cậu càng buồn vô hạn. Ngày chia tay làng Hà Xuyên, Chương không chỉ bỏ lại phía sau một mùa hạ đỏ, giã từ tuổi thơ, mà còn chôn chặt mãi mãi một mối tình chớm nở đã kết thúc trong câm lặng. Tôi đang chia tay con suối, bờ tre. Tôi đang chia tay những trò chơi tuổi nhỏ. Tôi chia tay trảng cỏ mênh mông để giã từ nhà ai phượng đỏ. Út Thêm bỗng trở nên xa xôi để tôi bâng khuâng có phải tình đầu?
Một số bạn đọc cảm thấy kết truyện thật đáng buồn, thật tiếc nuối, khi Chương và Út Thêm không thể đến được với nhau, mối tình đầu lại là ký ức buồn. Thậm chí những nỗ lực bày tỏ tình cảm của Chương cũng không được ghi nhận, vì Út không hiểu. Nếu đọc truyện khi ở độ tuổi niên thiếu, chắc mình cũng sẽ cảm nhận như vậy. Nhưng với góc nhìn thực tế hơn, chuyện Chương cảm mến Út Thêm chỉ là nhất thời, nếu có thiết lập mối quan hệ tình cảm rõ ràng với nhau chắc chắn sẽ không bền lâu, không khả thi, vì vị trí địa lý, địa vị xã hội, gia cảnh của hai bên. Chương ở thành phố, là học sinh cấp 3, được bố mẹ đầu tư cho ăn học đầy đủ. Trong khi đó Út Thêm tuy lớn hơn Chương 1 tuổi nhưng mới học hết lớp 2 vì nhà đông con, bố đã mất nên càng khó khăn, tư duy và cảm xúc còn non nớt so với tuổi là điều không tránh khỏi.
Các nhân vật xung quanh Chương cũng được xây dựng rất chân thực, có chiều sâu. Những đứa trẻ làng Hà Xuyên thật thà, tốt bụng, hồn nhiên, sống chan hòa, biết yêu thương, đùm bọc. Đứa nào cũng nhỏ tuổi hơn Chương, nhưng có những lúc cách hành xử còn trưởng thành hơn. Hai anh em Nhạn và Dế con dì dượng Sáu, Nhạn nhỏ hơn Chương 2 tuổi, Dế nhỏ hơn Chương 4 tuổi, là những người bạn giúp Chương hòa nhập thật nhanh với cuộc sống ở quê. Hai anh em trèo cây, chui vườn hái quả cho Chương, dạy Chương tập bơi, bảo vệ Chương khi bị tụi xóm Miễu tấn công. Khi bị chó vườn nhà nhỏ Thơm đuổi, Nhạn cho Chương đi trước, mình đi sau bọc hậu. Nhạn kiên nhẫn dạy Chương tập bơi. Dế là nhân vật nhỏ nhất trong 3 đứa Nhạn, Dế, và Thơm, nhưng cũng đã ý thức được việc phải trái: Thằng Dư chỉ là kẻ thù của em khi "choảng" nhau ngoài suối kia. Còn bình thường, em coi nó cũng như những đứa khác thôi. Chương giấu giếm việc dạy học cho chị em Út Thêm và Dư vì sợ bị Nhạn và Dế phát hiện ra sẽ trêu chọc. Nhưng Dế không hề nghĩ như vậy. Đối với Dế, đây là việc tốt, thằng Dư chỉ là “kẻ thù” lúc chơi trò đánh nhau, chứ Dế không hề có ác cảm. Dế còn soạn ra 2 tập vở làm quà cho hai chị em.
Nhỏ Thơm là một trong hai nhân vật nữ của truyện, và mình đánh giá nhân vật này tạo dấn ấn rõ rệt hơn so với Út Thêm. Ban đầu, nhỏ Thơm hiện lên qua lời thằng Nhạn với hình tượng “bà La Sát”, “chuyên đánh lộn với bọn con trai trong lớp”, nhưng Dế đã vội bênh “Chị Thơm thương em lắm”. Bằng tuổi Chương, dù học đúp 2 lớp, nhưng nhỏ Thơm ra dáng người lớn hơn hẳn. Vì mang tiếng bà La Sát, lại có thêm hai con Đụp và con Hắc-Ín trong vườn, Thơm chẳng có bạn chơi cùng, “những đứa trẻ trong làng đều ghét nó”. Nhưng không vì vậy mà nhỏ Thơm trở nên ích kỉ, hằn học. Ngược lại, Thơm rất biết thông cảm, sẻ chia. Vì cảm mến Chương, Thơm không giận khi biết mình bị gạt bởi những câu chuyện kể về thành phố không có thật. Thơm lại hái quả gửi Chương đưa cho Út Thêm, vì lí do “Chỉ là bạn của anh mà!”. Cử chỉ ấy thật nhẹ nhàng, thật đẹp, và ngay cả người lớn không phải ai cũng suy nghĩ và làm được như vậy.
Khi xuất hiện bên cạnh 3 nhân vật này, dù là anh lớn, nhưng Chương lại “trẻ con” hơn. Có lẽ vì quen ở nhà được ba mẹ chăm lo, lại lớn hơn các em, nên ban đầu Chương đã nhát gan lại sĩ diện hão. Cậu không biết trèo cây nhưng đổ vì mệt, la oai oái khi đạp phải gai hay bị ném đất lúc đánh nhau, khoác lác với Nhạn là rất giỏi võ, đánh thắng Thơm, ba hoa chuyện trên thành phố với Thơm. Chương giấu 3 đứa chuyện dạy học, vì nghĩ sẽ bị giận vì đi “giúp kẻ thù”. Nhưng phản ứng của chúng trước những hành động như vậy lúc nào cũng nhân văn, cũng bao dung. Chúng không bóc mẽ, không làm Chương xấu hổ, mà còn thông cảm, hỗ trợ và giúp đỡ Chương.
Bên cạnh con người hiền hòa, dễ thương, cảnh vật làng Hà Xuyên hiện lên cũng thật thanh bình, dung dị, yên ả. Từ đầu truyện, tác giả đã khắc họa khung cảnh làng quê bằng những đoạn văn dài đặc tả. Mở ra trước mắt người đọc là bức tranh quê về ngôi làng ở gần miệt biển, với lối vào là ngõ trúc quanh co mát rượi, có lũ chim sẻ dạn dĩ nhặt thóc ven đường. Căn nhà dì dượng Sáu với khoảng sân gạch rộng, giếng đá cùng đủ loại cây ăn trái. Trong không khí ban trưa tĩnh lặng, mát mẻ nhờ những cơn gió từ khe suối, Chương thường mắc võng nằm đọc sách rồi ngủ thiếp đi. Vẻ đẹp ấy, thú thư giãn ấy đối với Chương là một món quà mà trên thành phố không sao có được.
Đối với mình, “Hạ đỏ” không mới mẻ về cốt truyện chính, khi mô típ nhân vật chính là một cậu học sinh nam rụt rè không dám thổ lộ tình yêu, hoặc tình yêu vu vơ mới chớm nở đi bị vụt tắt đã quá quen thuộc trong các tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Mình cho cuốn sách 3 sao vì những thông điệp nhân văn được truyền tải qua tuyến nhân vật “thứ chính” được xây dựng giàu lòng yêu thương và bao dung, cũng như qua tình tiết dạy học chữ đắt giá. Lớp học của Chương chỉ kéo dài 1 tháng hè, nhưng có ảnh hưởng lớn tới tương lai của Út, của Dư. Như vậy là Út Thêm đã biết đọc, biết viết. Như vậy là mùa hè đã trôi qua không đến nỗi vô ích. Và mối tình câm lặng của tôi ít ra cũng để lại một điều gì. Ở làng Hà Xuyên. Ở trong đời Út.
Bài thơ “Tình sầu” của thi sĩ Huyền Kiêu có kết thúc thật đột ngột, thật buồn, nhưng tác giả chỉ lấy ý tứ từ 2 câu thơ, để viết nên một mùa hạ đáng nhớ, đong đầy cảm xúc, với kết thúc đẹp vô cùng. Mùa hạ ấy trong kí ức của Chương có màu đỏ hoa phượng - cây hoa phượng trước cửa nhà Út Thêm, loài hoa tuổi học trò. Ở làng Hà Xuyên năm ấy, cậu học trò Chương đã biết yêu, và đã chuyển hóa tình yêu của mình thành những buổi dạy học chữ cho 2 chị em Út Thêm và Dư. Mùa hạ này, hai chị em đã được làm học trò, được học chữ, biết đọc, biết viết, để có tri thức dẫn đường thay đổi hoàn cảnh cuộc sống, mở rộng tương lai, để những mùa hạ sau không còn chỉ là “mùa nắng cháy trên những cánh đồng khô nẻ chân chim”.
This entire review has been hidden because of spoilers.
Hạ đỏ - lại câu chuyện về cái anh tên Chương =))) Và khi anh ấy vào cấp 3, cũng lại là lời hứa hẹn thưởng xe đạp. Ờ! Mở đầu tác phẩm thế đó, bất giác làm mình nhớ đến Trại hoa vàng - mới đọc xong chừng một tháng. Chuyện bác Ánh phải càng đọc mới càng ngấm. Mà thật ra là vì bác biết chọn chi tiết rất "đắt" và đưa vào đúng lúc đúng chỗ. Khi đọc được 1/2 tác phẩm mình đã định dừng lại, vì thấy chuyện bình thường quá, từ ý nghĩa, nội dung đến cách dùng từ của bác. Rồi cứ "cố" đọc tiếp (với sách, mình ít khi bỏ cuộc). Và thật tuyệt khi mình đã chạm được vào thứ cảm xúc mà mình đang kiếm tìm khi "dụng công" lựa chọn đọc truyện của bác. Có những thứ nhẹ nhàng khiến lòng ta lâng lâng, và lâng lâng nhất là những tình cảm, suy nghĩ tốt đẹp giữa con người với con người. Có những chi tiết, nhỏ lắm nhưng sâu sắc thực sự. Đó là một bạn Chương, bình thường ưa khoác lác, ham đám nhau, chơi bời, chém gió thành thần, vậy mà biết suy nghĩ trước sau. Sợ nhỏ Thơm buồn khi biết mình thích người khác không phải nó, Chương chẳng kể gì hết, cậu luôn muốn bạn mình được vui. Cậu mến Út Thêm, nhưng vượt lên sự cảm nắng bình thường, cậu lại nhân văn hơn, chiều chiều lên xóm Miễu xa xôi dạy hai chị em Thêm học con chữ, bất chấp việc Dư - em trai Thêm là "kẻ thù" trong những trận choảng nhau giữa hai xóm. Đó là một Dế, tinh anh, sắc sảo, tài lanh không ai bằng, không có gì có thể che được mắt nó, nên là những trò khoác lác của Chương luôn bị nó dò ra tận gốc rễ. Dế cũng ham đánh nhau với tụi thằng Dư lắm, lúc nào cũng muốn phục thù thôi. Vậy mà khi thấy anh họ Chương của mình đang dạy học cho hai chị em Dư, thấy Dư không "uýnh" mà còn bảo vệ anh Nhạn thoát khỏi vòng vây tụi xóm Miễu, cậu chàng thay đổi cách nhìn về đối thủ liền. Mà cũng chẳng phải thay đổi, hoá ra nó nào có coi Dư là kẻ thù. Đẹp đẽ biết bao trước "trăn trở" của Dế về việc thương chị em Dư không được đi học. Cao quý biết bao hình ảnh Dế đưa hai cuốn vở (vở cũ đã lọc lại những trang viết hết) gửi anh Chương đưa lên cho Thêm và Dư. Tình người ở đây chứ đâu! Kết của chuyện buồn quá! Đọc mà cứ man mác vẩn vơ không đâu. Lặng! Lặng cho mối tình đẹp, trong sáng, ngây thơ nhưng day dứt của bạn Chương. Lặng cho những xáo động "nhỏ" của tụi trẻ làng Hà Xuyên sau một mùa nghỉ hè của anh chàng thành phố ưa khoác lác. Chương đã làm một "cuộc cách mạng" để cuối cùng gắn kết những đứa trẻ nơi đây lại với nhau, bằng sự quan tâm chân thành nhất của một cậu bạn chuẩn bị vào lớp 10. Biết bao giờ Thơm, Dế, anh Thoảng, Út Thêm có thể quên Chương? Còn hai đứa em họ của cậu nữa, Dế và Nhạn sẽ luôn mong ngóng anh chúng mỗi khi mùa hè đến. Kết thúc tác phẩm vào một ngày mùa hè gay gắt, hoa phượng sắp tàn nhưng tụi học sinh mới sắp bước vào kỳ thi (bị lui lại vì dịch Covid). Chùm phượng vĩ vẫn rực rỡ những khoảng trời trong xanh và trong trẻo như tâm hồn các em. 14/7/2020, bắt đầu đọc. 25/7/2020, kết thúc một cuốn sách hay
Lâu lắm rồi mới đọc 1 cuốn sách tuyệt vời và nhiều cảm xúc, gợi cho mình nhớ về nhiều thứ như thế. Cuốn sách làm mình cười nhiều nhất, làm mình buồn nhiều nhất, làm mình nhớ lại cái thời cấp 3 còn mê đọc sách đến nỗi cứ đến giờ ngủ trưa là hé 1 tí cửa số để lấy ánh sáng đọc sách, dở khẽ từng trang sách để không gây ra tiếng động, và đến gần giờ phải dậy để đi học thì mới nhẹ nhàng gấp sách để cuối giường và nhắm mắt như vờ ngủ. Sao cái ngày ấy vui thế, cái ngày mà mình chưa có điện thoại riêng, chỉ có sách là "của riêng" nên cứ rảnh là lôi sách ra đọc hoài, như bây giờ cầm điện thoại hoài vậy. Nhưng giờ thì mình lại đọc sách trên điện thoại, thế thì nên gọi là cầm điện thoại hoài hay đọc sách hoài nhể? 😆😆😆 Cuốn sách hay quá. Về 1 mùa hè lớp 9 lên lớp 10 của cậu bé tên Chương , về nghỉ hè ở nhà dì Sáu, một căn nhà ở làng Hà Xuyên. Ở đây, Chương được chơi với Nhạn, Dế (con dì Sáu), với Thế, với anh Thoảng, với tụi thằng Dư, với nhỏ Thơm và với Út Thêm, người mà Chương có cảm tình nhiều nhất. Út Thêm chính là lí do làm cho mùa hè của Chương năm ấy trở nên đẹp lạ thường, vì mùa hè ấy, Út Thêm đã cho Chương biết thế nào là tương tư một người, và thế nào là "yêu". Một câu chuyện về làng quê, mọi thứ đều chân thật, chất phác và đáng yêu, từ con người đến cảnh vật, từ những trận đánh nhau của tụi Nhạn, Dế, Thế với tụi thằng Dư để tranh nhau khúc suối, từ những lần trưa nắng trốn ngủ đi bắn chim, từ vườn cây đầy loại hoa quả hiếm như xoài thanh ca, ổi xá lị,...vv của ông ngoại nhỏ Thơm, đến những cánh đổng cỏ xa tít, những con đường đất đầy cỏ may bám vào gấu quần, đến cây phượng, bụi chuối, bờ ao, đến những buổi dạy học của Chương cho chị em Út Thêm và Dư, đến những tình cảm của mọi người đối với chị em Út Thêm khi biết Chương dạy chữ cho chị em ấy học, khi Dế, nhỏ Thơm cũng góp vở cho chị em Út Thơm viết. Mọi thứ tình cảm ấy đều xuất phát từ tấm lòng chất phác của người làng quê cả. Trong truyện này, mình thích nhất là Dế, Dế làm mình khi đọc liên tưởng ngay tới 1 thằng bé trong phim "tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh", thằng em của nhân vật chính ấy, nó ngây thơ, người thì béo, nhưng nó cũng sâu sắc và tình cảm phết. Nếu truyện này mà có chuyển thể thành phim điện ảnh, thì kiểu gì vai Dế cũng vào một thằng bé như mình nghĩ cho coi, hợp quá mà. À nhắc đến mới nhớ, thì chắc vai Chương là do thằng anh (nhân vật chính) trong "tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" đóng rồi😅😅😅. 15:26 T3 19/10/2021 Mình đang ngồi trên giường, đắp chăn ấm, bên ngoài xa có tiếng kén đám ma, nhưng đọc chuyện vui nên cũng thấy vui :v, trời không mưa, hơi lạnh và khá hanh, mình thấy nhẹ nhõm man mác buồn, và ngày đầu tiên của #100, hãy cố gắng và khiêm tốn nhé. Chúc một trăm ngày tốt lành! Và bớt nói dối đi nhé :v
This entire review has been hidden because of spoilers.
Mùa hạ của “ thánh phịa “ thành phố… Rate: 3.9/4 ⭐️
Chương - một thánh phịa thành phố được mẹ gửi về ở với dì để “ đổi gió “, vì cậu ốm nhom ốm nhách nên mẹ cậu nghĩ khi gửi về quê thì sẽ mập ra, người khỏe khoắn hơn. Nhưng có lẽ chuyến “ đổi gió “ trong kì nghỉ hè trước khi lên cấp 3 này đã mang lại cho Chương nhiều trải nghiệm hơn tưởng. Từ một cậu bé thành phố chỉ biết sách, vở, học hành, rạp chiếu phim hay những tòa nhà cao tầng, xe cộ đông đúc,... cậu đã hòa nhập vào cuộc sống của miền quê thôn dã, những cuộc chiến né đất giành lãnh thổ, bắn chim, hái quả, những trận đánh nhau,... Những hình cảnh thôn quê bình dị mà theo mình thấy trong thế giới hiện đại ngày nay đã dần ít đi, đều được bác Ánh khắc họa một cách nhẹ nhàng, thân thuộc, không cần quá nhiều hình ảnh hoa mỹ, mọi thứ chỉ thật bình dị, đơn giản cũng khiến trong lòng mình trào lên một cảm xúc lâng lâng mỗi khi được lướt sang những đoạn văn tả cảnh từ con đường đi vào làng Hà Xuyên, những vườn cây trĩu trái của miền quê, hay là con đường cỏ may dẫn vào nhà Út Thêm mà Chương vẫn thường lui tới,.... “ Dẫn vào làng Hà Xuyên là một ngõ trúc quanh co, sâu hút, đẹp như tranh vẽ. Trưa đứng nắng, luồn qua ngõ trúc mát rượi. Nắng bị chặt lại trên những khúc tre cong cong, chỉ rụng xuống con đường đầy lá khô và phân bò những giọt vàng lốm đốm. Không có nắng nhưng ngõ trúc đầy tiếng chim. Từ sáng đến chiều, lũ chim sẻ, chim sâu, chách hoách và chào mào đua nhau hót líu lo trên những cành nhánh lúc nào cũng đung đưa theo gió “ …. Nhưng có lẽ thứ đọng lại cho mình, và cả Chương đó chính là sự thật thà, chất phác của người miền quê. Có lẽ khung cảnh ấn tượng đối với mình là khi Dư bị “ xạ thủ “ Chương bắn vỡ đầu, Út Thêm lụi hụi dắt Chương lên nhà dì Sáu để băng bó vết thương. “ Những khi trúng gió, đau bụng, nhức đầu hay phỏng nước sôi, đứt tay chảy máu. Người làng thường đến dì tôi xin thuốc hoặc nhớ băng bó. Làng Hà Xuyên là một làng nghèo. Dì tôi chữa bệnh không bao giờ lấy tiền. Để tạ ơn, người khá giả thì biếu cặp gà, người túng bấn thì đem cho buồng chuối chặt trong vườn. Từ ngày về chơi nhà dì đến nay, tôi đã chứng kiến nhiều cảnh lạ lùng và cảm động, những mối quan hệ đầy tình nghĩa thôn lân từ lâu đã vắng bóng trong nếp sinh hoạt của người thành thị “ Đọc xong trảng văn này, dường như tim mình hụt lại một chút và có một cảm xúc xao xuyến khó tả. Có lẽ những khung cảnh, hành động này đối với một người bình thường đã đủ để làm bản thân bồi hồi, nhưng đối với Chương, và cả đối với mình, dường như những cảm xúc ấy còn mãnh liệt hơn, thực sự là rất cảm động. Người dân miền quê chất phác, hay thậm chí là cả người Việt Nam nói chung, tuy nghèo về vật chất nhưng có lẽ họ không bao giờ nghèo về tình cảm. Và chính lối sống gắn bó này đã làm cho mọi người càng thêm thương yêu nhau, tình làng nghĩa xóm dường như là một thứ không thể thiếu trong trái tim của mỗi con người. Một cô bé Thơm với biệt danh “Bà La Sát”, trông có vẻ tinh nghịch nhưng vô cùng ấm áp. Cô sẵn sàng hái hết tất cả những quả ngon trong vườn để cho Chương, chỉ để được nghe về những câu chuyện ở thành phố mà Chương nói phịa, hay những cuốn truyện hay mà Chương thường cho cô bé mượn. Và có lẽ từ lâu, Thơm đã xem Chương như một người anh trai của mình. Khi biết Chương giấu mình chuyện lui tới xóm Miểu để dạy học cho chị em nhà Dư, Thơm của chỉ trách nhẹ nhàng và sự giận hờn của không là bao so với một trái tim nhân hậu, đầy ắp tình yêu thương của cô bé miền quê. Đây có lẽ là một trong những nhân vật đem lại ấn tượng khá sâu sắc cho mình, chỉ cần sự chân thành và một trái tim yêu thương là đủ. Khoảnh khắc Chương nói lời tạm biệt với Thơm để trở về thành phố, cô bé không ngần ngại giấu đi những cảm xúc của mình mà tất cả sự chờ mong có chút giận dỗi, lưu luyến đều được thể hiện qua từng câu nói của cô “Thơm chỉ lên thành phố để thăm anh” Và Út Thêm, là điển hình của những cô gái miền quê. Dường như Thêm chỉ có sự ngây thơ, trong sáng mà theo mình nó còn đến mức cả là khờ khạo. Cô bé có gì nói nấy, nói bóng nói gió không bao giờ có trong từ điển của cô, và chính sự ngây thơ, chân thật ấy đã làm cho Chương phải đau đớn vô số lần. Chỉ vì Chương bảo thích hoa may mà làm một bó hoa may tặng Chương nhưng Thêm đâu biết Chương thích Thêm chứ đâu có thích hoa may… Nếu Thơm và Thêm là cô gái miền quê điển hình, thì Dế Nhạn và Dư thì là trai quê điển hình. Nghịch ngợm, phá phách, đánh nhau, leo trèo đủ cả nhưng mình thấy ở những nhân vật luôn có sự lém lỉnh và thông minh. Đọc những khúc có nhân vật này luôn khiến mình phải buồn cười nhưng cũng giống như mọi người, họ đều là những chàng trai ấm áp và theo mình thấy thì khá là sòng phẳng, có nghĩa khí anh hùng, chứ không phải như là trai phố chuyên nói phét như Chương.
Nhưng cuộc sống thôn quê nghèo đôi lúc cũng sẽ có những mặt tối của nó. Đó là khi Chương phát hiện ra rằng Thêm và Dư không được đi học, và gần như là cả đám trẻ xóm Miểu không được đi học vì cái nghèo, vì đông con và đó cũng là nguyên nhân sâu xa khiến cho tụi xóm Miểu luôn choảng nhau với xóm Ngoài như Nhạn, Dế và Thể, đó là sự ghen tị vì không được đến trường như những người bạn trạc tuổi. “ Ngoài sân, những cành phượng vẫn đỏ chói chang. Người ta gọi hoa phượng là hoa học trò. Nhưng với Út Thêm và Dư, lời ví von đó không đúng chút nào. Với chúng, mùa hè thật xa lạ. Đó chỉ là mùa nắng cháy trên những cánh đồng khô nẻ chân chim. “ Một phần vì mến Thêm, khi biết được sự thật này, Chương đã tình nguyện dạy chữ cho hai chị em nhà Dư, đây là một trải nghiệm theo mình là vô cùng đáng nhớ trong chuyến về quê này của Chương. Chính hành động này cũng đã hóa giải mối thù giữa những cậu trai của hai xóm.
“ Tình đầu là tình dang dở” điều đó đúng với Chương. Có lẽ mùa “ hạ đỏ “ này đã mang lại cho Chương rất nhiều sự mới mẻ và trải nghiệm nhưng có lẽ thứ đã để lại cho Chương nhiều sự buồn bã và nhớ nhưng thì chắc là hương vị tình đầu với Út Thêm. Tình yêu trong sáng của một chàng trai mới lớn mà theo mình là có phần ích kỉ, khi chỉ vì chuyện buồn về tình cảm mà Chương sẵn sàng gác lại một mùa hè đáng nhớ của mình để trở về thành phố. Nhưng điều đó là dễ hiểu ở một chàng trai thành phố mới lớn, luôn có những sự bốc đồng và hành động theo cảm xúc của mình. Tuy nhiên tình yêu của Chương dành cho Thêm được bác Ánh viết rất hóm hỉnh, một câu chuyện buồn về tình yêu nhưng lại khiến mình phải bật cười khi đọc. Chương là một chàng trai mơ mộng, còn Thêm thì ngây thơ, trong sáng. Chương đã có những kế hoạch tiếp cận, hay những kịch bản “ em trong đầu “ khá mắc cười với những câu nói, suy nghĩ đầy thơ, đủ để làm cho độc giả rung động nhưng đối với Thêm thì dường như bằng không, nhưng chính những tình cảm chân thật này cũng đã làm mùa hạ của Chương đáng nhớ hơn. “ Những ngày qua, cỏ may bám đầy gấu quần tôi còn không gỡ hết, nó gửi theo làm gì cho cỏ may đâm nhói trái tim tôi…”, “ Em thơ chị đẹp em ở đâu “, “ Tôi đâu có câu cá, tôi câu tình yêu của mình”,...
Có lẽ, đối với mỗi người, mùa hạ đều mang một dấu ấn, một “màu hạ“ khác nhau, như tôi đã từng tự hỏi của bản thân mình “ Mùa hạ mang màu gì ? Là màu xanh của biển hay màu đỏ của hoa phượng, màu vàng của nắng hay là một màu của sự chia ly “. Những mùa hè tưởng chừng như bất tận ấy, rồi sẽ đến lúc phải kết thúc, con người ta rồi cũng sẽ trưởng thành, vì vậy, hãy trân trọng từng phút giây, từng phút giây tuổi thơ đã trải qua. Hãy để những ngày mùa hè đầy sức sống trôi qua thật ý nghĩa và không bao giờ quên nhé !
Mùa hạ tới rồi, đọc “ Hạ đỏ “ thôi.
This entire review has been hidden because of spoilers.
HẠ ĐỎ "Hạ đỏ" là một trong những truyện ngắn nổi tiếng nhất trong vũ trụ của bác Ánh . Nhưng không biết vì lần này mình nghe sách nói hay vì đã quen thuộc với môtip "chàng trai đuổi theo tình yêu giành cho cô gái..." rồi nên mình không thấy không có nhiều cảm xúc như những truyện lần trước. Cuốn sách kể về Chương, một cậu trai thành phố về quê sau kì thi lớp 9 vất vả và đang chuẩn bị lên lớp 10. Về quê ngoại để " đổi gió" theo lời bố mẹ, ở đây Chương đã gặp rất nhiều người bạn mới, tham gia vào những cuộc phiêu lưu, những trận đánh nhau, trở về với cái hồn nhiên trong trẻo và ấm áp củ làng quê nghèo. Lúc đàu đọc, mình cứ tưởng Chương sẽ thích Thơm hoặc là ít ra thì con bé Thơm cũng thích Chương theo một vòng drama chớ. Nhưng hông, Thơm chỉ mến Chương như e gái mến a trai thoi chứ nếu không thì lại thành ra tội nghiệp rồi. Ở đó, Chương đã gặp Út Thêm, người con gái dịu dàng, thơ ngây và vô tư quá đỗi. Và bao tâm tư, mong nhớ của cậu cũng ngày đêm gửi gắm vào cô. Mỗi ngày Chương đều đứng ở cái Cầu Tre chờ Út Thêm đi qua, rồi mỗi ngày cậu lại băng qua chảng cỏ may bự thật bự sang nhà Út Thêm dạy học. Nhưng khổ cái Út Thêm vô tư quá, bao nhiêu tâm tư của chàng trai cô có hiểu được đâu. "Tôi thẫn thờ cầm bó cỏ trên tay, lòng rưng rưng xao xuyến. Đã có lần tôi nói với Út Thêm tôi thích nhất cỏ may. Tôi thích cỏ may bởi vì cỏ may mọc đầy trên lối đến nhà Út. Út Thêm không biết con trai thành phố ưa nói xa xôi bóng gió. Nó tưởng tôi thích cỏ may thật. Nên bây giờ ngớ ngẩn gửi cho tôi . Những ngày qua, cỏ may bám đầy gấu quần tôi còn không gỡ hết, nó gửi theo làm gì cho cỏ may đâm nhói trái tim tôi." Dù sao thì Chương cũng giống như bao nhân vật khác cuối cùng cũng chẳng nói ra được nỗi lòng với người ta. Nhưng ít ra Chương cũng có cái " động lực" ấy. Chỉ tiếc khi Chương sắp gợi ra để tỏ tình thì cũng biết tin người tình thơ ngây của mình sắp lấy chồng. Chương buồn, nỗi buồn cháy rực như mùa hè, như cây phượng đỏ trước sân nhà Út. Tất nhiên rồi, buồn lắm chứ. Câu chuyện khép lại với nỗi lòng dang dở "Em thơ, chị đẹp em đâu..." Út Thêm và mùa hè năm ấy sẽ mãi là một kỷ niệm trong cuộc đời cậu, kỷ niệm cuối cùng về tuổi thơ, kì niệm về mối tình đầu thật buồn!
"Hạ đỏ, có chàng tới hỏi: Em thơ, chị đẹp em đâu?" - Huyền Kiêu Hạ đỏ như một làn gió báo trước những trận mưa mùa hè, man mát nhưng cuối ngọn luôn là những hạt nước no đầy, lạnh lẽo. Đây là một câu chuyện gây cho tôi những cảm xúc rất Nguyễn Nhật Ánh, thản nhiên, nhè nhẹ mà thấm thía, đau lòng theo từng câu chuyện. Thật ra, cả câu chuyện lúc mở đầu cứ như Kính Vạn Hoa vậy, lúc đầu đọc cứ ngờ ngợ sao mà giống tập "Bắt đền hoa sứ" đến vậy, nhưng mà lồng vào đó lại là một chàng trai mang chút gì của Ngạn từ "Mắt Biếc" bước ra. Và đoạn làm tôi ấn tượng sâu sắc lại chính là lúc chàng trai 15 tuổi bỏ lại sự hồn nhiên vô tư lại làng quê, để quay về thành phố với một trái tim đẫm màu đỏ rực của nắng hạ Hà Xuyên. Không chỉ vậy điều "chạm" tôi hơn cả chính là sự nhận thức về những đổi thay trong chính bản thân của Chương. Chương từ một đứa con nít đã lột xác thành một chàng trai thật sự. Và cái giá cho nó lại quá tổn thương. Cuối cùng, Chương đã chọn cách chạy trốn, chạy và bỏ lại những đứa trẻ "có tuổi thơ kéo dài vô tận ở làng Hà Xuyên", bỏ cả cô gái có "tâm hồn trong veo như suối ban trưa " ở lại. Và tôi cảm thấy, đó là điều đúng đắn. Hạ đỏ là một áng văn mang chất liệu cũ, cũ từ nhân vật, cốt truyện, cho đến mạch cảm xúc của truyện. Nhưng, cái mà Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh hay nhất chính là xây một ngôi nhà mới trên nền một cái móng cũ. Và lần nào cũng vậy, Nguyễn Nhật Ánh luôn thành công. Hạ đỏ là một món ăn vừa đủ. Nêm vừa tay với những cô cậu học trò tuổi ẩm ương, và dường như nhạt dần với những người từng trải. "Tôi thẫn thờ cầm bó cỏ trên tay, lòng rưng rưng xao xuyến. Đã có lần tôi nói với Út Thêm tôi thích nhất cỏ may. Tôi thích cỏ may bởi vì cỏ may mọc đầy trên lối đến nhà Út. Út Thêm không biết con trai thành phố ưa nói xa xôi bóng gió. Nên bây giờ ngớ ngẩn gửi cho tôi. Những ngày qua, cỏ may bám đầy gấu quần tôi còn không gỡ hết, nó gửi theo làm gì cho cỏ may đâm nhói trái tim tôi..."
Mở đầu chuyện là hoàn cảnh của cậu bé Chương- vừa hoàn thành kì thi tuyển sinh vào 10. Sau những tháng ngày mệt mỏi học và ăn món bí đỏ của mẹ thì cậu được cho về quê ở cùng dì Sáu để 'tẩm bổ' lại cơ thể. Mùa hè đáng nhớ của cậu bắt đầu với những chuỗi ngày ở cùng 2 đứa con của dì Sáu là Dế và Nhạn. Dế lớp 6 còn Nhạn lớp 8. Gần nhà là vườn trái cây siêu to khổng lồ của nhà Thơm- được Nhạn gọi là "bà la sát", thế nhưng qua quãng thời gian tiếp xúc laị vô cùng dễ thương và đáng quý. Chuỗi ngày hè tiếp tục với những lần đánh nhau giữa 3 đứa và tụi thằng Dư. Cho đến một lần Chương lỡ bắn miếng miểng chai vào đầu thằng Dư. Chị nó- Út Thêm dẫn đến nhà nhờ dì Sáu bôi thuốc dùm và từ đó Chương đã cảm mến cô nàng, một mối tình đầu đầy cảm xúc của Chương bắt đầu. Từ đó Chương coi thằng Dư như em và không còn ham đánh nhau với nó nữa, thậm chí cũng không bắn chim, không qua nhà Thơm ăn xoài mà chỉ nằm thơ thẩn ở nhà nhớ về Út Thêm. Ôi mối tình đầu của tuổi trẻ trong sáng biết bao. Cậu chàng tìm mọi cách gặp lại Út và đến nhà dạy cho 2 chị em Út Thêm học. Mối quan hệ của cả 2 dần dần xít lại gần hơn và tụi thằng Dư cũng không còn hung hăng gây gổ đánh nhau với Nhàn và Dế nữa. Trong một lần, Chương tình cờ hỏi về gia đình Út Thêm và biết được một tin sét đánh rằng Tết này Út Thêm có chồng. Mà chồng cô lại là anh Thoảng, người dạy võ cổ truyền cho Chương sau khi cậu chàng bốc phét về việc mình học võ nhưng lại đánh thua Thể- đứa thứ 4 trong nhóm Dế và Nhàn, ngổ nghịch hay đánh nhau. Mối tình tan vỡ cũng là lúc cậu quyết định trở lại thành phố. Lúc sắp lên xe Dư đã đưa tới cho cậu một bó hoa cỏ may mà cậu nói thích với Út Thêm chỉ vì hoa cỏ may mọc đầy lối vào nhà Út. Hoa cỏ may mỗi tối đi dạy về cậu lại ngồi nhổ từng cái mắc trên quần, thì giờ nó như đâm vào trái tym mới biết yêu tuổi mới lớn của cậu...
Mình kết thúc Hạ đỏ trên con đường đến trường quen thuộc, bụi mịt mù. Mình nghe audio book mà kèn xe thì inh ỏi, tiếng người nói la rộn rã, nhưng dù vậy nó vẫn không ngăn được dòng cảm xúc khi khép lại câu chuyện. Kết thúc của Hạ đỏ gây cho mình nhiều tiếc nuối. Không phải vì mình thấy nó buồn, mà là mình chờ đợi, nhưng đến cuối cùng vẫn còn nhiều vướng mắc. Tình cảm của Thơm dành anh Chương có phải là tình yêu, và liệu nó có cơ hội vươn mầm dịp hè năm tới? Còn Út Thêm, chị ấy có chút tình cảm đặc biệt nào dành cho Chương không, có chút nào phản đối nào với cuộc hôn nhân sắp đặt chỉ vì lời hứa của 2 ông bố không, hay chị thật sự trong sáng và vô tư như là Chương nghĩ. Anh Thoảng, anh cũng có chút nào không, anh có đang thương ai khác chứ? Hạ đỏ ngắn, nhưng khác với những câu chuyện ngắn khác, nó mang cho mình một cảm giác dàn trải và không có nút thắt. Có lẽ giây phút Chương biết Út Thêm sắp lấy chồng vào Tết tới và một lần nữa được Dư xác nhận là điểm nhấn của câu chuyện, nhưng nó không quá cao trào. Cảm xúc của Chương cũng có nhiều đoạn rất mạnh, nhưng mình không nhớ, và Chương gây cho mình ấn tượng khác với những cậu con trai trong những truyện dài khác. Mình thấy Chương ít chân thành hơn, ranh mãnh và tham lam hơn. Mà có lẽ cũng bởi vì Chương là con trai thành phố. Nhưng dù vậy, tất cả cậu con trai trong những truyện Nguyễn Nhật Ánh đều một tình yêu gần như vô điều kiện dành cho người con gái mà họ trót tương tư, Chương không ngoại lệ. Chỉ là tiếc cho Thơm quá thể. Mình nghĩ đến câu: "Không yêu đừng gây thương nhớ." nữa chứ. Và... tiếc cho một mùa hè dang dở.
This entire review has been hidden because of spoilers.